Tại bệnh viện tâm thần nọ, có một bệnh nhân cứ tưởng mình là hạt thóc, vì thế khi thấy con gà, anh sợ run cả người, ôm đầu và chạy trốn vì sợ gà mổ. Sau mấy tháng chữa trị, bệnh đã thuyên giảm, gia đình xin cho anh xuất viện. Anh khẳng định với bác sĩ rằng mình không còn là hạt thóc nữa. Để kiểm tra bác sĩ đến thăm anh rồi dắt anh đi một vòng quanh khu vực nhà bếp của bệnh viện. Thình lình, anh trông thấy một con gà mái, khiếp sợ quá, anh vội vàng trốn sau lưng bác sĩ, dáng vẻ thất thần khủng hoảng. Bác sĩ dịu dàng bảo: “Đừng sợ! Nầy! Sao anh lại sợ con gà? Bây giờ anh đã hết bệnh rồi. Anh có biết rằng mình là con người chứ không phải là hạt thóc không?” Bệnh nhân đáp một cách mạnh dạn: “Thưa bác sĩ, tôi biết chứ, tôi là con người mà, tôi không phải là hạt thóc! Nhưng con gà nó đâu có biết như vậy, nó cứ tưởng tôi là hạt thóc mới chết chứ!” Hội chứng tâm thần được phân định dưới nhiều dạng khác nhau, tùy mức độ nặng nhẹ! Nặng thì có thể giết người, nhẹ thì cười cười nói nói, hoặc trầm uất, hoặc hoang tưởng. Hãy suy nghĩ đến những chứng bệnh “tưởng” thuộc linh trong hội thánh. Có kẻ cứ tưởng mình khôn ngoan nên kiêu căng và ngạo mạn, người khác tưởng mình dốt nát nên mặc cảm và tự ty! Kẻ tưởng mình là tài giỏi không chịu nghe ai góp ý, bất chấp cộng đồng đường ta cứ đi, việc ta cứ làm! Người tưởng mình vô dụng nên chẳng dám nhận bất cứ công việc nào, đi nhà thờ rồi lầm lũi ra về! Dù bệnh tưởng ở khía cạnh nào đều là không tốt cả! Hội thánh gặp nhiều rắc rối nếu có quá nhiều người mắc bệnh “tưởng.” Cựu ước thuật lại thời kì các quan xét trong 21:25 như sau: “… không có vua, ai nấy làm theo ý mình lấy làm phải.” Chúa Giê xu đến thế gian để chúng ta nhận ra giá tri thật của con người. Hãy có những nhận định đúng về chính mình dưới ánh sáng của thập tự giá. “Vậy thì, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã.” I Cô rinh tô 10:12