Người đàn ông ăn mặc rất bình thường, bước vào một nhà thờ tại Hà Lan. Vì chưa đến giờ hành lễ, nên các dãy ghế còn rất trống. Có lẽ ông mới đến đây lần đầu, nên ngập ngừng rồi bước vào băng ghế gần phía trước và ngồi xuống trầm tư. Vài phút sau, một thiếu phụ sang trọng bước vào, đi thẳng lên ngay băng ghế ấy. Nhìn thấy người đàn ông lạ mặt ngồi ở chỗ mà bà thường hay ngồi, bà bèn cộc lốc bảo ông ta phải rời chỗ đó, vì đó là chỗ thuộc riêng về bà! Trước một thái độ vô lý như thế, vì đây là thánh đường, làm sao có chuyện chỗ ngồi thuộc riêng về ai? Song người đàn ông ấy vẫn lặng lẽ đứng dậy, đảo mắt nhìn qua bên phải, rồi bước về phía một dãy ghế khác, im lặng ngồi xuống, tiếp tục phút trầm tư. Khi buổi lễ bắt đầu, vị Linh mục chánh xứ trịnh trọng giới thiệu với giáo dân về sự hiện diện của một nhân vật đặc biệt. Linh mục hướng về phía người đàn ông nọ, chào mừng: Ngài Oscar, vua nước Thụy Điển! rồi mời vua lên ngồi chiếc ghế danh dự. Đức vua đã đến đây thăm Nữ hoàng và ghé qua dự lễ tại nhà thờ nầy! Bối rối và xấu hổ, thiếu phụ nọ lặng lẽ đứng dậy, bước nhanh ra khỏi thánh đường, chúng ta không biết bà nghĩ gì! Có những nỗi ray rứt khôn tả trong đời người, nhưng có lẽ nỗi ray rứt của thiếu phụ trên đây là một kỉ niệm buồn muôn thuở và là một bài học nhớ đời về tánh kiêu căng tự phụ, tánh xem thường khác! Khi ta tôn trọng một ai, ta thường quan tâm đến nhu cầu và quyền lợi của họ. Ngược lại, khi xem thường ai đó, chúng ta muốn tước đi cái mà lẽ ra họ đáng được hưởng. Những rắc rối trong Hội thánh, thường xuất phát từ cái thiếu tôn trọng lẫn nhau. Ai cũng nghĩ mình đáng tôn trọng hơn người khác, tình yêu thương phải nhường chỗ cho sự tranh cạnh. Hội thánh sẽ được phục hưng nếu mỗi tín hữu điều biết “nhường chỗ” quan trọng cho người khác một cách chân thành. Kinh thánh chép: “Chớ làm sự chi vì lòng tranh cạnh hoặc vì hư vinh, nhưng hãy khiêm nhường, coi người khác như tôn trọng hơn mình.” Phi-líp 2:3